Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

Thơ Ave Maria !


Ave Maria!
Ave Maria!


Mẹ đẹp dung quang mờ nhật nguyệt
Mẹ hiền hương đức ngát trời mây.
Mẹ quyền phép cao sang,
Con phàm hèn cát bụi.
Mẹ trong trắng vẹn tuyền,
Con bùn nhơ tội lỗi.
Hai thái cực gần nhau,
Nên con nhìn lên Mẹ,
Nên Mẹ cúi nhìn con.

Ave Maria!
Mẹ là quỳnh giao vườn thượng uyển,
Con là lê thứ dám gần sao!
Nhưng Mẹ cũng là hoa cà hoa cải,
Vui mắt đàn mục tử rộn đồng quê.
Mẹ là hương cau quyện lòng người lữ thứ,
Bước đường xa ước hẹn ngày về.

Ave Maria!
Mẹ là đỉnh thái sơn vòi vọi,
Tuyết băng ngần chân phàm tục dám in đâu
Nhưng Mẹ cũng là tầu cau, nhánh trúc bên đình,
Như gốc đa giãi bóng, như mái lầu lối cũ,
Khách bộ hành dừng bước: ngụm chè xanh.

Ave Maria!
Mẹ là ngôi sao Tinh Đẩu rạng trời khuya
Nhưng Mẹ cũng là ánh đèn dầu le lói
Trong gian nhà thấp hẹp bác nông phu.

Ave Maria!
Mẹ, Ngôi Trời vinh hiển,
Cả Thiên Đình quỳ lạy tung hô.
Nhưng Mẹ cũng là người thôn nữ
trên cầu vo gạo,
bên bếp lửa vùi rơm,
giữa chợ đời trưa sớm!

Ave Maria!
Mẹ là chiếc mâm vàng, đôi đũa ngọc,
Con là rau hèn cỏ mọn tiến dâng lên,
Và cỏ mọn, rau hèn nên đẹp mắt
Đấng muôn trùng đoái nhận đời con!

Ave Maria!
Trái tim Mẹ là chiếc thuyền Bát Nhã
Với hồn con phiêu bạt biển trầm luân!
Trái tim Mẹ là trùng dương bát ngát
Nơi chảy về muôn suối lệ của trần gian!
Trái tim Mẹ là ngọc tuyền lai láng,
Nước cam lồ ướp dịu những hồn đau!
Trái tim Mẹ là nguyện đường mầu nhiệm
Nơi lòng con chiêm ngưỡng Chúa Tình Yêu!

Thế Tâm Nguyễn Khắc Dương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét